* * *
bệnh viện Bạch Mai
- tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, đầu bị chấn thuơng nặng cần phải phẩu thuật ngay
- 2 người là gì của bệnh nhân, nếu là người nhà thì mau kí vào đây
....................
- cô ... làm ơn đứng yên được ko, cô cứ đi qua đi lại làm tôi chóng cả mặt
- cậu im đi, cậu ko lo cho Duy hay sao mà có thể ngồi im như thế hả
Thảo ko kìm đc cơn giận, con nhỏ quát thẳng vào mặt Sơn khiến cậu ta đang định mở miệng muốn nói thì liền im bặt
- ai bảo tôi ko lo cho Duy, bị nhận 1 chai vào đầu máu me be bét thế kia, bảo sao tôi ko lo đc, mà còn cô nữa cô cứ đi qua đi lại thế thì ích gì hả
- tôi ...
- Duy, Duy ơi ... trời ơi con tôi
tiếng kêu thảm thiết của người phụ nữ khiến nó và Sơn cùng quay mặt lại. Người phụ nữ lao thẳng về phía Thảo nhưng nó dường như ko trông thấy mắt nó mờ đi, nó có cảm giác đửng ko vững vì cái người đàn ông đang bước theo sau bà ta
- Sơn, cậu nói đi, thằng Duy nó sao rồi
- Cô Lệ, cô đừng quá xúc động, cậu ấy đang làm phẫu thuật
- trời ơi, tại sao lại xãy ra chuyện này chứ
Người phụ nữ gào lên, mặt bà ta nhòe nhoẹt nước mắt khiến lớp trang điểm trên guơng mặt đã hằn vết thời gian của bà ta vơi bớt đi
- Mình à, bình tĩnh lại đi, thằng Duy sẽ ko có chuyện gì đâu
Người đàn ông đến bên cạnh kéo bà ta vào lòng thái độ hết sức vỗ về
tất cả hình ảnh đó đập vào mắt Thảo khiến con nhỏ gần như muốn ngã quỵ
Đó là cha nó ư, cha nó đang ôm ấp 1 người phụ nữ khác ko phải là mẹ nó ....
- anh nói tôi làm sao có thể bình tĩnh đc, thằng Duy nó là đứa con tôi rứt ruột đẻ ra kia mà ... trời ơi
- anh biết anh biết, dù ko phải cha ruột nhưng anh cũng rất yêu thương nó kia mà, nhưng chúng ta ko nên quá xúc động chuyện đâu còn có đó kia mà
- Sơn, cậu nói cho tôi biết là ai ai đã gây ra chuyện này
Quá xúc động, bà lệ lao tới túm chặt áo Sơn, vẽ mặt phẫn nộ
- là tụi thằng Long, bọn chúng tấn công Duy trong quá Bar nhà cháu
- Bọn chết tiệt dám đụng đến thằng Duy, nhất định tao sẽ cho chúng nát xuơng
Quay ngoắt 180 độ,từ đau khổ bà ta nhanh chóng trở thành hận thù bà lệ quẹt nước mắt trên mặt rồi vô tình đưa mắt nhìn Thảo
- còn cô ta là ai, tại sao lại ở đây
- đó là Thảo, bạn của cháu
Sơn e ngại nhìn Thảo, cậu ko dám nói Thảo là bạn Duy vì dù sao chính cô ta cũng gián tiếp gây ra chuyện này
Đến lúc này sự hiện diện của Thảo mới đc biết đến, người đàn ông nhìn sửng vào nó, ánh mặt lộ vẽ ngạc nhiên tột đỉnh
- chú Kiên, lâu quá ko gặp chú, chú còn nhớ cháu chứ
Thảo cười gằn, nó cố dằn cơn đau lòng xuống, bước từng bước đến gần người đàn ông
- đã lâu ko gặp, trông chú thay đổi quá xém chút nữa cháu đã nhận ko ra chú đấy, có lẽ cuộc sống giàu sang khiến con người ta thay đổi ko ít nhỉ
- cô là ai, tại sao lại biết chồng tôi
Bà Lệ trừng mắt nhìn nó, rồi liếc cặp mắt sắc sảo về phía chồng, khuôn mặt bất động và tái xanh của ông khiến bà ta bất giác nghi ngờ
- à cháu chẳng là ai cả, chỉ là người quen trước kia của chú kiên thôi, lúc trước chú ấy đã giúp - đỡ - gia - đình cháu RẤT NHIỀU Ạ
Thảo cố ý nhấn mạnh những từ cuối, nó chiếu cái nhìn đầy căm hận về phía người đàn ông, sự căm tức và đau khổ ùa lên ngập tràn hồn nó khiến nó mất đi tự chủ, nó chỉ muốn cho cái con người đã phụ bạc ruồng rẫy mẹ con nó bấy lâu biết là nó hận ông ta đến nhường nào
- mẹ ... cháu dạo này vẫn khỏe chứ
- ồ cảm ơn chú đã quan tâm, mẹ cháu vẫn rất khỏe, dạo này bà ăn ngon ngũ yên nên rất rất khỏe
- hừ, 2 người có vẽ quá thân thiết đấy, còn ông nữa thằng con quý tử đang ko biết sống chết thế nào, ông ko lo lắng còn đứng đó mà nhận người quen à
Bà Lệ quát lên khi nhìn công mình cứ trơ ra như khúc gổ trước đứa con gái quá xinh đẹp kia ...
- kìa mình ....
- tôi nói cho ông biết, nếu thằng Duy có chuyện gì thì ông cũng sẽ phải cuốn xéo ra khỏi nhà tôi biết chưa hả
Ông kiên im bặt, sự nhẫn nhục hiện trên khuôn mặt
THảo nhìn vào 2 người đó cười khẩy 1 cái
ra là vậy, hóa ra chỉ là con chó ăn bám, thế mà nó cứ tưởng ông vinh quang lắm, phụ bạc mẹ con nó chạy theo giàu sang phú quý để cuối cùng trở thành kẻ ăn bám
Sự chua xót trào dâng, hận thù lẫn đau khổ ....
Người cha mà 1 thời nó kính yêu hóa ra là người như thế này sao
Quay người bỏ đi, nó cố giấu giọt nước mắt tràn mi, nó ko muốn để ông ta thấy sự yếu đuối của nó
Nó ko cần !!
.................
- Đi đâu giờ này mới về hả
Minh quát ầm lên khi thấy Thảo đến gần 11h mới chịu về nhà, điện thoại thì ko liên lạc đc, anh gần như phát điên lên khi ko biết con nhỏ đang ở đâu
- Chú ... chú ơi
Thảo nấc lên khi thấy Minh, sự đau khổ gần như đánh gục nó,cả người nó run rẫy tưởng chừng 1 cơn gió nhẹ cũng có thể khiến nó bay vèo đi, rốt cuộc nó cũng chỉ là 1 đứa con gái quá yếu đuối
Minh nhìn con nhỏ đăm đăm khuôn mặt đẫm nước mắt khiến cơn tức giận trong người anh biến mất, mọi ý nghĩ sẽ xữ con nhỏ khi nó về đều tan biến. Anh lao nhanh đến đở con nhỏ khi trông thấy nó sắp ngã xuống
- có chuyện gì thế hả, sao lại ra nông nỗi này
- chú ...
Thảo cố nói rồi ngất lịm đi trong tay Minh, tất cả mọi chuyện đổ dồn lên đầu nó trong 1 ngày khiến nó ko thể chịu đựng nỗi, chuyện Duy bị thương ... chuyện người cha bất ngờ xuất hiện, tất cả cứ như 1 nhát búa giáng mạnh khiến tinh thần nó đổ sụp
* * *
* * *
Con bé thế nào rồi
- vẫn sốt cao bà ạ, còn mê sảng nữa
- sáng nay nó vẫn bình thường kia mà, tại sao lại thế, có phải do con ko Minh
Bà Lan nhìn Minh đầy đe dọa, thằng cháu bà tưởng bà ko biết gì hay sao chứ, mấy ngày qua nó lạnh nhạt với Thảo đã khiến bà chút ít nghi ngờ
- sao bà lại nói thế - Minh nhíu mày khó hiểu
- còn sao với trăng gì, con ko quan tâm đến vợ mình, để nó tự mình đến trường rồi đến tối mịt mới về con làm chồng như thế sao hả Minh, con có thương vợ con ko vậy hả
- Mấy ngày qua, thái độ của con hết sức lạ lùng, con lạnh nhạt với Thảo, con tưởng bà ko thấy gì sao, vợ chồng mới cưới có ai giống con ko chứ, hay là con ko yêu nó, cưới vợ chẳng qua là để bà vui lòng phải ko
Mặt Minh biến sắc, bà Lan đã nói trúng tim đen của anh, mấy ngày qua quả thật anh đã quá lạnh nhạt với Thảo
- bà ạ, ko phải như bà nghĩ đâu
- còn ko phải sao, con còn nhung nhớ cái đứa con gái đã từng vứt bỏ con có phải ko, bà nói cho con biết dù như thế nào bà sẽ ko bao giờ chấp nhận 1 đứa con gái như nó
Bà Lan tức giận nhìn Minh, thời gian qua bà cứ tưởng Minh đã thay đổi nhưng có lẽ bà đã nhầm, thằng cháu bà vẫn chứng nào tật nấy
- bà ơi, bà nghe cháu nói đi, mọi chuyện ko như bà nghĩ đâu, người cháu yêu là Thảo, mấy ngày qua vì công việc quá bận rộn nên cháu đã dành quá ít thời gian cho cô ấy khiến bà nghĩ là cháu lạnh nhạt với Thảo, nhưng mà ko phải vậy đâu
Minh choàng tay qua cổ bà, vẽ mặt như 1 đứa trẻ làm nũng, thấy bà Lan có vẽ nguôi giận, anh nói thêm
- cháu xin thề với bà, mọi chuyện quá khứ đã ko còn ảnh hưởng gì tới cháu nữa, đối với cháu bây giờ bà và Thảo là 2 người quan trọng nhất với cháu
- hừ
- Bà ko tin cháu sao, bộ bà nghĩ cháu là đứa hồ đồ đi cưới 1 người cháu ko yêu sao, bà biết cháu là 1 thằng ko thích bị ràng buộc kia mà
- Cậu nói thì hay lắm, nhưng xem cậu làm đc gì rồi
- Xin hoàng thái hậu cho hạ thần 1 cơ hội huộc lỗi, thần xin hứa sẽ ko để người phải thất vọng đâu
Minh khom người cúi đầu đầy kiểu cách, giọng anh đầy hài hước khiến bà Lan phì cười
- thôi thôi, tạm thời tha cho anh, lên lầu chăm sóc vợ mình đi
- tuân lệnh thái hậu
Nhìn Minh phóng như bay lên cầu thang, bà Lan bất giác thở dài, tuy bà đã già nhưng thần trí còn minh mẫn, bà biết Minh và Thảo đang diễn kịch cho bà xem, nhưng bà vẫn hi vọng 2 đứa nó sẽ ko diễn mãi vở kịch này
….
Minh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Thảo mà đau xót cả cõi lòng, trong cơn mê sảng con nhỏ cứ luôn gọi Ba ko ngừng
Lấy khăn lau những giọt mồ hôi trên trán con nhỏ, Minh lo lắng ko biết Thảo đã gặp phải chuyện gì, nhưng đó chắc hẳn là 1 cú shock rất lớn mới có thể khiến con bé cứng đầu này ngã khụy như thế
Anh chỉ mới lơ là 1 chút thì Thảo đã gặp biết bao nhiêu chuyện, bà anh nói ko sai trong chuyện này anh là người có lỗi
Đôi mắt Thảo nhắm nghiền, sắc mặt đỏ bừng thất thường, con nhỏ đang chìm sâu trong ác mộng, thỉnh thoảng mê sảng giãy giụa. Người nó ko ngừng run bần bật
- ba ơi, đừng bỏ con
Minh nhanh chóng nắm lấy bàn tay của Thảo, cái nóng hừng hực như than ở lòng bàn tay bỗng dưng khiến Minh hoảng sợ, nỗi đau khổ siết chặt trái tim làm anh nghẹt thở.
- Thảo, tĩnh lại đi em, mở mắt nhìn anh đi
- Ba ơi, con sai rồi, ba đừng bỏ con ….
Cổ tay bị cắm ống truyền dịch, Thảo mê sảng giãy giụa một cách vô thức, đôi mày nhíu chặt không yên, hàng mi đen nhánh cứ run run trên gương mặt nhợt nhạt
…
" mẹ con cô tránh ra, các người ko thể ngăn cản đc tôi đâu"
" anh à, em xin anh đừng đi, mẹ con em ko thể ko có anh, cái Thảo còn nhỏ dại, nó ko thể ko có ba "
" ba ơi, huhu ba đừng bỏ con mà "
" cút ra, tôi chán ngán mẹ con cô lắm rồi. vì các người mà tôi phải chon chấn ở cái chốn khỉ ho cò gáy này, bao năm qua tôi cố gắng nuôi sống 2 kẻ ăn bám mà ko 1 lời than thở, nhưng hôm nay tôi đã chịu đựng đủ rồi, "
"em sai rồi, em đã trở thành gánh nặng cho anh nhưng từ nay em sẽ ko như thế nữa, em sẽ ko để anh phải khổ, anh đừng đi có đc ko "
" tránh ra "
" ba ơi …!! "
….
- Ba ơi
Nắm chặt tay con nhỏ, Minh áp má vào lòng bàn tay nóng rực của Thảo, tấm lưng khắc khoải cô đơn gượng dậy trong ánh sáng chạng vạng đang khẽ run lên. Nỗi đau xiết nơi đáy mắt tối sẫm, nhìn dáng vẻ Thảo mê sảng đau đớn khổ sở, Minh bổng hiểu rỏ tình cảm của bản thân hơn
" cái con bé hàng xóm" đã trở thành 1 người vô cùng quan trọng đối với anh
Nhìn Thảo cứ vật vã trong cơn sốt, Minh ước gì người phải chịu nỗi đau kia là anh chứ ko phải cô bé
* * *
* * *
Cơn sốt qua đi, Thảo từ từ mở mắt, nó cảm nhận cái đầu của nó như bị 1 tảng đá đè nặng, toàn thân đau ê ẩm và bàn tay nó đang bị ai đó nắm chặt
Đưa mắt nhìn ra xung quanh, nó nhận ra trần nhà quen thuộc và cái đầu với mái tóc rối bù của Minh
Thảo nhìn Minh ngũ mà vẫn nắm chặt lấy tay nó, 1 cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng nó
Vẫn còn váng vất cơn đau đầu, nó muốn ngồi dậy nhưng toàn thân ko còn chút sức lực, nó cố rút bàn tay lại nhưng lại khiến chi Minh tỉnh giấc
- em rĩnh rồi à, đã đở hơn chút nào chưa
Minh nhìn nó đầy lo lắng và trìu mến, nó cố gắng mĩm cười đáp lại, ông chú của nó chỉ sau 1 đêm mà râu ria đã mọc tua tủa thế kia, thật giống như lần đầu tiên nó gặp
- nằm yên đó đợi anh
1 lúc sau Minh nhanh chóng quay lại với 1 tô cháo nghi ngút khói,anh đở con nhỏ ngồi dậy rồi dùng chất giọng ngọt ngào đầy dụ dỗ bắt nó ăn
- ăn chút cháo nóng, em sẽ mau khỏe lại thôi
- em ko muốn ăn
Thảo nhìn tô cháo mà miệng nó đắng nghét, nó lắc đầu nguầy nguậy … Nhưng phản kháng của trở nên vô ích, vì Minh đâu dễ buông tha đến vậy. Anh đưa thìa cháo lên sát miệng con nhỏ
- ngoan, nghe lời anh
- ko ăn
- ăn đi, 1 thìa thôi cũng đc
- ko
Mặc kệ Minh ra sức dụ dỗ, Thảo vẫn mím chặt môi, nhất quyết ko ăn, cái thái độ bất hợp tác của nó khiên Minh nóng máu
- bây giờ anh hỏi lần cuối, có ăn ko
- KHÔNG ĂN
- Ko ăn thì thôi, anh ăn
- Cháo thơm phức, ko ăn thì đúng là khờ, em đừng hối hận đấy nhé
Thảo trợn mắt nhìn Minh, từ khi nào anh lại có kiểu đùa như thế này, mấy hôm trước còn lạnh lùng kia mà thế mà giờ lại nháy mắt trêu chọc nó
- Minh, cháu làm gì thế hả … sao lại dành ăn với vợ thế kia
Bà Lan đẩy cửa phòng bước vào thì thấy cảnh tượng Minh đang nhởn nhơ ăn tô cháo, còn Thảo thì bất động nhìn Minh ko chớp mắt
- tại cô ấy ko chịu ăn, thế nên cháu … ăn dùm
- ở đâu cái lý lẽ thế hả, có biết vợ cháu đang bị ốm ko hả
- thì bà xem đó, cháu đã xuống nước năn nỉ mà cô ấy có chịu nghe đâu
- cái thằng này, đi ra ngoài ngay
Minh cười toe toét rồi đặt tô cháo xuống
- hi vọng bà trị đc cô ấy dùm cháu
Bà Lan lắc đầu nhìn theo bong Minh, thằng cháu bà đúng là trẻ con, cứ tưởng chững chạc đc chút ai ngờ
- sao vậy Thảo, cháu ko ăn thì sao khỏe đc
- cháu ko muốn ăn bà ơi
- cháu phải ăn nhiều vào, hay cháu muốn mẹ cháu nhìn thấy bộ dạng tiều tụy này của cháu, bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng đấy
Nhắc đến mẹ, tự dưng Thảo ứa nước mắt … nó nhất định ko thể để mẹ nó biết đc chuyện hôm qua
Bao nhiêu năm qua mẹ nó vẫn mong chờ sự trở lại của người đàn ông đó, bà vẫn 1 mực tin tưởng rằng ông ta vẫn ko thay lòng đổi dạ, nhất định sẽ trở lại. Nó thật sự ko muốn cho bà biết cái sự thật đau lòng kia, nó ko muốn mẹ nó phải hứng chịu nỗi đau này
…..
Nhiều ngày sau, con nhỏ đã khỏe hơn nó muốn đến trường nhưng Minh nhất định ko cho nó rời khỏi nhà nữa bước, khiến con nhỏ ko biết làm gì cứ thơ thẫn với biết bao suy nghĩ
Sau cái đêm định mệnh ấy, nó chợt hiểu ra
Giữa nó và Duy có quá nhiều vấn đề, Nó muốn đến bệnh viện thăm Duy nhưng cái ý nghĩ sẽ gặp ông ta ở đó khiến nó từ bỏ cái ý định đó
Thật ko ngờ, cái người đã từng là cha của nó nay lại trở thành cha dượng của Duy, nó hận ông ta và sẽ ko tránh khỏi việc nó ghét lây sang Duy.
tốt hơn nó ko nên gặp lại Duy nữa để tránh ko làm tổn thương cả 2
Đang ngồi ở xích đu, nó chợt trông thấy Minh quần áo chỉnh tề chuẩn bị ra ngoài
- chú !
Minh quay lại trừng mắt nhìn nó đe dọa, con nhỏ biết mình vừa lỡ lời nên lập tức chỉnh lại
- Anh định đi đâu thế, cho em đi cùng đc ko
- Ko đc, em phải ở nhà
- ở nhà hoài chán lắm, em chũng hết bệnh rồi mà
- ko nói nhiều, ở nhà
- đi mà, cho em đi đi mà
Thảo nắm lấy tay áo của Minh lay lay, ra sức nhõng nhẽo khiến anh phải xiêu lòng, nhìn cái mặt dễ thương của con nhỏ, anh tự trách mình quá dễ dàng để bị trúng mĩ nhân kế
- cho em 5 phút chuẩn bị, nếu ko anh đi 1 mình
- hoan hô chú
Thảo nhảy cẩng lên, nó ôm chầm lấy Minh miệng cười toe tét, nhìn Minh trợn mắt nhìn nó 3 chân 4 cẳng chạy vào nhà thay đồ với tốc độ kinh hoàng
Mang 1 chiếc váy màu vàng chanh đơn giản, nó chải qua loa mái tóc rồi bước nhanh, định bước lên xe nhưng bị Minh chặn tay lại
- Mang kính vào
- Ơ ! ko phải anh ko thích em đeo kính sao
- Nhiều lời, ko mang kính thì ko đi đâu cả
Minh bá đạo ra lệnh, nhìn con nhỏ xinh xắn quá mức tự nhiên khiến anh khó chịu, anh ko muốn ai đc nhìn thấy vẽ dễ thương của Thảo, Thảo là của riêng anh
Minh đưa con nhỏ đến công ty vì dù sao Thảo cũng là bà chủ kia mà, phải cho cô bé biết công việc hàng ngày của chồng mình chứ
- Tổng giám đốc, anh đến rồi à, mọi người đang chờ anh ở phòng họp
Cô thư kí vừa trông thấy Minh thì liền chạy đến, miệng nở 1 nụ cười chào đón, nhưng khi trông thấy người đi theo sao lưng anh thì nụ cười liền biến mất
- cô bé này là ai đây ạ
- Vợ của tôi, trong khi tôi họp cô ấy sẽ ở đây
Minh lạnh nhạt trả lời, rồi quay sang nhìn Thảo
- em ở đây chờ anh, ko đc di lung tung nghe ko
- vâng, em biết rồi
Thảo chu môi, Minh cứ xem nó là con nít khiến nó bực mình
Nó ngồi trên ghế salong, mắt nhìn xung quanh, vẽ sang trọng khiến nó thán phục, ko ngờ gia đình Minh lại có 1 cơ ngơi đồ sộ như thế này
Tòa nhà cao 15 tầng này là trụ sở chính của tập đoàn Hoàng Thiên, ngoài ra còn ko ít công ty con rãi rđều khắp cả nước, kinh doanh trên đủ các lĩnh vực
Để lãnh đạo 1 tập đoàn lớn như thế này thì hẳn Minh phải có 1 bản lĩnh lớn và 1 cái đầu sáng suốt
Ngồi đc 1 lúc thì Thảo bắt đầu chán, nó cứ đi qua đi lại
- em thấy chán rồi hả, để chị đưa em đi thăm quan công ty nhé
Cô thư kí của Minh ngọt ngào nói với Thảo, sự ân cần của cô ta đến thật đúng lúc
- Vâng, ngồi 1 chổ em thấy chán lắm
- Vậy thì đi theo chị, à tên chị là Linh, còn em tên gì
- Em tên Thảo
Con nhỏ nhanh chóng đi theo Linh, đôi chân dài của cô ta cứ bước đi thoăn thoắt khiến con nhỏ đi theo mà mệt cả người
Chợt nó thấy chiếc lắc trên tay Linh rơi xuống, con nhỏ vội nhặt lên
- chị linh, chiếc lắc trên tay chị rơi rồi nè
- ồ cảm ơn em, may quá xem chút nữa thì mất
- hình như chị rất quý chiếc lắc này
- ừ, của tổng giám đốc tặng chị trong lần lần đi công tác cách đây ko lâu đó
* * *
Thảo đứng khựng lại, nó nhìn thẳng vào bộ mặt đang mĩm cười đắc ý của Linh
- Em là vợ của anh Minh thì chắc cũng biết tính của anh ấy, luôn galang với phụ nữ và cũng rất trăng hoa
- Lúc anh ấy tặng chị chiếc lắc này, quả thật chị vừa xấu hổ lại vừa vui nữa. Chị chỉ nói vậy thôi em đừng suy nghĩ lung tung nhé, dù sao em cũng là vợ của anh Minh kia mà
Thảo nghe 2 tiếng anh Minh nhão nhoẹt từ miệng Linh phát ra mà chỉ thiếu điều nôn ọe tại chổ, tưởng nó ko biết cô nàng đang khích đểu nó sao, hổ ko gầm gừ lại cho rằng helokitty chắc
- Chị nói là anh ấy tặng chị trong 1 lần đi công tác có đúng ko
- ừh
- sao mà nhanh vậy, anh ấy mới đi tiếp quản công ty có 3 tháng thôi mà, mà em thấy anh ấy có đi công tác bao giờ đâu, suốt ngày cứ bám dính lấy em, ko chịu rời lấy nữa bước
- thế thì em ko biết rồi, đi công tác đâu có nhất thiết phải đi xa, đi trong ngày vẫn đc mà
Nó nhìn thẳng vào khuôn mặt đc trang điểm cẩn thận của Linh mà cười khẩy, bà già này đúng là muốn làm nó tức chết đây mà
- Nếu có như vậy thì cũng ko thể trách anh ấy đc, vì dù sao anh ấy cũng là đàn ông lại rất đẹp trai tuấn tú nữa, galang với phái nữ cũng ko có gì lạ, điều đấy càng chứng tỏ anh ấy ngoại giao rất tốt
- Em có vẽ tự tin nhỉ, em ko sợ anh ấy có người tình ở bên ngoài sao, với lại nhìn em thế kia liệu có đủ sức hấp dẫn với anh Minh ko
- Dù anh ấy có người tình đi chăng nữa nhưng em vẫn là vợ chính thức của anh ấy, em chỉ thấy tội nghiệp cho cái cô tình nhân bé bỏng đó thôi, chồng em chơi chán rồi cũng sẽ bỏ cô ta thôi, vợ thì chỉ có 1 mà người tình thì thiếu gì chị nhỉ
Mặt Linh trắng bệch vì tức, cô ta nói ko nên lời cứ trừng mắt nhìn nó khiến con nhỏ thấy hả hê vô cùng, hứ tưởng bà đây ngu ngơ dễ qua mặt lắm sao.
- Thôi em phải lên với chồng em đây, ko anh ý lại mong. Dù sao cũng cảm ơn chị đã cho em đc mở mang kiến thức
Nói xong, nó quay người bỏ đi, nụ cười trên môi vụt tắt
Miệng thì nói là về đợi Minh, thế mà chẳng hiểu sao chân lại đi thẳng ra ngoài đường, tức tối giận hờn tùm lum con nhỏ cứ lang thang trên đường mãi.
Mà việc gì nó phải tức nhỉ, nó với Minh có là gì đâu kia chứ, kết hôn cũng chỉ là hình thức, anh ta có trăng gió mây mưa gì ở bên ngoài thì có can gì đến nó. Tức làm gì ko biết
Hứ, tặng lắc cho thư kí à
Ôi giời, tặng ai thì kệ anh ta, ko đc tức ko đc tức … nào !
Thảo hít 1 hơi thật sâu cố dằn cơn tức giận xuống nhưng ko đc, nó đang cần 1 cái gì đó để xã cơn tức này thế là bất kễ nó đang mặc 1 bộ váy rất ư là thục nữ, con nhỏ liền thẳng chân đá cục đá bên lề bay vèo lên không trung, chỉ tiếc thay cục đá đó lại rất biết chọn nơi để hạ cánh
Chiếc xe hơi đậu gần đó bỗng rú còi inh ỏi, và tất nhiên chủ nhân cũng từ trong nhà bay ra xã 1 tràng
- @#$%$^$&%&%^* . đứa khốn nào ném đá vào xe ông
- Tao mà bắt đc mày thì tao bằm xác mà vứt cho chó ăm !@#$#%$#%$^%$&%*^*&^
Chết chửa, khi ko lại rước họa vào thân, lần này thì nó tiu chắc rồi chủ nhân của chiếc xe đẹp đẽ kia chắc chắn yêu xe hơn cả vợ ý chứ
Người đàn ông quấc mắt nhìn nó. Hiện tại bây giờ trên cái vĩa hè rợp bong cây chí có nó đang đứng ngẫn tò te, thế thì nó là đối tượng tình nghi số 1 rồi < thủ phạm lun ý chứ ?
- là mày, con nhóc khốn kiếp
Nuốt ực 1 cái, tim đập liên hồi trong lồng ngực, Thảo cảm nhận chân nó đang nhũn ra, đang ko biết phải làm thế nào thì 1 bàn tay mạnh mẽ kéo nó đi
- chạy đi, đứng đó làm gì
hơ hơ, anh hùng nào cứu mĩ nhân đây ta, mà sao cái dáng này nhìn quen thế, cả bộ vest cũng quen lun, hình như mới sáng nay …
chạy đc 1 quảng thì nó giăng tay ra, cúi gập người thở hồng hộc
- chú chạy vừa thôi, có ai đuổi theo nữa đâu, chân cháu sắp gãy lun rồi nè
- hừ, còn dám nói nữa, tại ai chứ
Minh cũng mệt đứt hơi, anh đưa tay nới lỏng cà vạt rồi thuận tay cởi luôn cái áo vest, đang cuối mùa thu tiết trời dịu nhẹ nhưng chạy giữa đám đông thế này thì thật đúng là điên
- sao chú lại theo cháu, chẳng phải chú đang họp sao
- hừ, tự ý bỏ đi rồi còn hỏi han gì, đã bảo ngồi yên đợi mà ko nghe, tội này ko thể tha đc
Nhìn mặt Minh hầm hè, tự dưng cơn tức lúc nãy trào lên, con nhỏ liền bĩu môi
- chú còn chẳng mong cháu biến cho khuất mắt để thoải mái tò te với cái cô thư kí xinh như hoa kia ấy chứ
- nói lãm nhãm gì thế hả - Minh trừng mắt nhìn con nhỏ
- còn tặng lắc cho người ta nữa, tình quá đi
Đúng là nhịn ko đc, tiếng nói của nó có đến 99% là mĩa mai, đang định quay người bỏ đi thì 2 vai của nó liền bị túm chặt
- đi theo anh
Minh vẫy 1 chiếc taxi rồi bá đạo ép nó vào trong
- buông ra, anh làm cái gì thế hả
- đến khách sạn Thiên Hưng – Minh lạnh lùng nói rồi quay sang nhìn con nhỏ cười gian xảo
- đến nơi em sẽ biết, anh trừng phạt em như thế nào
* * *
* * *
- aaa anh làm gì vậy mau buông ra
- ko buông, muôn la hét thì cứ việc
Vừa đến cửa khách sạn, Minh đã vác con nhỏ lên vai chỉ vì dọc đường nó ko ngừng lãi nhãi, đến nơi thì ko chịu xuống buộc anh phải dùng biện pháp này, hơi ê mặt nhưng anh mặc kệ
đến quầy lễ tân anh nói cụt lủn
- phòng 412
mặc cho bao ánh mắt nhìn, con nhỏ vẫn không ngừng la hét, giãy dụa cho đến khi Minh đặt nó nằm xuống giường
Lưng vừa đặt xuống giường thì nó liền tức giận ngồi bật dậy, nhưng Minh lại nhanh chóng nhấn nó nằm xuồng rồi lách người nằm đè lên nó, 1 tay chống lên giường tạo khỏang trống giữa 2 người, miệng anh nở 1 nụ cười mê hoặc
- tiểu nha đầu, có phải em đang ghen
- ghen, ai ghen ... anh mau tránh ra
cảm nhận đc nguy hiểm thoát ra từ người Minh, con nhỏ gào lên cố che đậy sự hoảng sợ, cố sức đẩy Minh ra, mặt nó nóng bừng lên vì sự tiếp xúc quá gần với anh
- còn ko phải sao, em ghen với thư kí của anh
- vớ vẫn, anh uống nhầm thuốc hay sao mà nói vậy, ai thèm ghen chứ, anh mau ngồi dậy cho đàng hoàng
Vừa sợ vừa tức, thế là nó ko ngừng cựa quậy dưới người anh, cố tìm cách khoát thân nhưng Minh lại ko hề cho nó 1 cơ hội trốn thoát
- Đừng động đậy. Không ai nói với em rằng khi ở dưới đàn ông thì không được động đậy lung tung sao?- Minh khàn tiếng nói.
chết, chết thật rồi, phen này thì tiêu đời rồi,nó chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, giống như trong lồng ngực nhảy ra, ngay cả thở cũng không dám, cơ thể cứng lại ở đó ... ko lẽ .... a a a nó ko dám nghĩ tiếp, đánh ực 1 cái nó run giọng nói, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi của Minh
- chú ... định làm gì .... chú đã .. hứa ...
Minhthu hết dáng vẻ thẹn thùng của con nhỏ vào trong đáy mắt, sắc mặt ửng hồng nhát gan của nó càng dụ hoặc làm anh thêm cuồng nhiệt,anh bá đạo áp lấy đôi môi đỏ mọng của Thảo, lấy hôn bịt miệng
" A…" Thảo hai mắt mở to trừng trừng . Đáy lòng nó không ngừng kêu rên
Nó dùng hai tay đánh vào ngực Minh nhưng không thể lay chuyển mảy may, chỉ có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn để mặc lưỡi anh nóng bỏng câu cuốn lấy nó. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nó cảm động, đập loạn nhịp và chân có chút mềm đi…
Minh vươn tay một cái, nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của Thảo, làm nó không thể động đậy, rồi đột nhiên anh dứt môi ra khỏi môi nó, cười tinh quái
- còn nói là ko ghen, mà ghen tức là yêu
Mặc kệ con nhỏ mở to mắt nhìn, anh lại cúi xuống hôn tiếp
Tim đập liên hồi, đầu óc bắt đầu mụ mị, nụ hôn cuồng nhiệt của Minh đang cuốn nó đi theo từng đợt sóng, quên cả phản kháng, nó chỉ còn cách đờ đẫn đón nhận sự nhiệt tình ấy. Đôi tay anh ta như có ma lực, đi đến đâu kích thích da thịt nó đến đó
Sự tiếp xúc giữa hai người càng ngày càng nóng bỏng, trong lúc mơ mơ màng màng, Thảo cảm giác được tay Minh đang dao động trên người nó, chạm đến chỗ nào cũng khiến nó cảm thấy như đang bị lửathiêu đốt.
Đầu óc vang lên từng hồi chuông cảnh tỉnh, từng tế bào của nó cố gắng kháng cự lại dù cả người đang dần rơi vào tay giặc, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy tuấn nam đang đè nặng người nó ra : "Không được... "
- reng reng
tiếng chuông điện thoại vang lên làm Minh bừng tỉnh, vội buông Thảo ra anh tự trách mình đang làm chuyện ngu ngốc, chẳng phải anh đã hứa với Thảo là sẽ ko đụng đến cô ấy kia mà, thế mà chỉ trong 1 phút ko thể kiềm chế ...
- alo, bà ạ
- ...
- vâng Thảo đang đi cùng cháu
- ...
- cháu sẽ đưa cô ấy về ngay ạ, bà yên tâm
Quay sang nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đầu tóc rối bù của con nhỏ khiên Minh cảm thấy tội lỗi đầy mình, anh nhỏ giọng
- anh sẽ đưa em về
Hơi bất ngờ vì hành động của Minh, nó ko nói gì chỉ im lặng đứng lên ... ko hiểu sao nó lại cảm thấy đôi chút thất vọng ... hix xấu hổ quá đi mất, ko lẽ nó đã yêu Minh rồi
cả 2 im lặng bước ra đại sảnh của khách sạn thì Minh bất ngờ dừng lại, mắt anh nhìn đăm đăm vào người phụ nữ trước mặt
Một khuôn mặt được trang điễm kĩ càng để che đậy những dấu tích của thời gian bắt đầu hình thành trên khuôn mặt cô gái lạ
Một chiếc váy ngắn màu huyết dụ đc khoát lên thân hình thon thả, miệng nở 1 nụ cười khinh bạc, cô ta ung dung bước đến gần Minh
- lâu quá ko gặp, trông anh vẫn phong độ như xưa nhỉ
Minh hừ nhẹ , khuôn mặt lại phủ kín băng giá, ném cho cô ta cái nhìn khinh bỉ anh quay lại nắm lấy tay Thảo kéo đi
........
* * *
* * *
Suốt cả chặng đường về Minh ko hề nói 1 lời, khuôn mặt đầy vẽ lạnh lùng chết chóc, nhìn anh giống như 1 quả boom nổ chậm có thế nổ tung bất cứ lúc nào nếu có ai đụng vào
Dù thắc mắc về thái độ của Minh nhưng Thảo ko dám mở miệng hỏi, mặc dù nó rất tò mò về cô gái đó nhưng lá gan của nó chưa đủ lớn để chọc giận Minh
Lại còn chuyện lúc nãy nữa chứ, thật ra đối với nó anh có tình cảm như thế nào, tại sao cứ bắt nó phải nhận là mình đang ghen, lại còn … chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến nó đỏ hết cả mặt
Đang trên đường trở về nhà thì bất chợt Minh ngoặt tay lái khiến nó hơi hoảng
- chú định đi đâu vậy, sao ko về nhà
- đã lâu em ko về nhà nhỉ, về thăm mẹ 1 lát chắc ko vấn đề gì chứ
Mở to đôi mắt nhìn Minh, nó thật sự ko tin vào tai mình nữa, sống mũi tự nhiên thấy cay cay
Giọng nó run lên vì xúc động
- có thật … là về nhà ko
- ừh
Minh dịu dàng đáp lại
Chiếc BMW đen trùi trũi dựng choán hết 1 mé đường
Một cô bé khuôn mặt còn đọng lại giọt nước mắt nhưng miệng lại nở nụ cười hạnh phúc đang chay nhanh về phía ngôi nhà cũ kĩ
Một người đàn ông đứng khoanh tay lặng lẽ nhìn theo cô bé bằng đôi mắt dịu dàng
- Mẹ ơi, mẹ !!!
Tiếng con nhỏ vang vọng khắp ngôi nhà, nó chạy từ phòng khách đến phòng ăn nhưng ko thấy bóng dáng bà Liên ở đâu hết
Kỳ lạ, mẹ nó ko bao giờ đi khỏi nhà mà lại để cửa như thế này, có lẽ nào …
Thảo chạy ra vườn sau, hi vọng mẹ nó đang ở đó nhưng cũng ko tìm đc bà. Nó đã mong đc gặp mẹ trong ngôi nhà thân yêu, đc bà ôm ấp, đc thủ thỉ với bà bao nhiêu chuyện, thế nhưng mẹ nó đã đi đâu ?
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu nó, con nhỏ chạy ra sân trước định qua ngôi nhà cũ của "ông chồng ", nhưng bàn chân nó khựng lại khi trông thấy người đàn ông với mái tóc muối tiêu đang đứng bên kia đường, mắt đăm đăm nhìn về phía ngôi nhà. Cơn tức giận trong lòng nó trào lên
- Ai cho phép ông đến đây !!!
Người đàn ông giật mình nhìn nó
- Kìa Thảo, ba chỉ …
- Ông im đi, ông ko phải ba tôi
Mặt ông kiên thoáng sa sầm xuống nhưng ông vẫn dịu dọng
- Thảo, hãy nghe ba nói có đc ko, ba chỉ muốn đến thăm mẹ con con thôi mà
- Ông đi đi, ở đây ko hoan nghênh kẻ bội bạc như ông, mẹ tôi lại càng ko muốn gặp ông
- Thảo …
Bao nhiêu căm tức trong lòng dâng trào khiến nó ko thể bình tĩnh đc, tại sao ông ta có thể mặt dày trở về đây tìm mẹ con nó, trong khi 10 năm trước ông ko hề xuất hiện. Nỗi đau đớn khiến nó ko còn biết mình đang làm gì.
Nó chạy về phía ông, cố sức đuổi ông ta đi, nó thật sự ko muốn gặp lại ông ta, càng ko muốn mẹ nó vì sự xuất hiện của người chồng này mà đau khổ
- Thảo, con đừng như thế … ba …
- Ông im đi, nếu ông còn ở đây thì đừng trách tôi ko nễ mặt
- Thảo … lần này ba trở về là muốn mẹ con tha thứ cha ba, ba đã hối hận lắm rồi, bao năm qua chưa lúc nào ba quên 2 mẹ con con … bây giờ ba đã có tiền … ba chỉ mong bù đắp cho 2 người … con đừng nhẫn tâm như thế mà Thảo
- Hừ ! bù đắp, ông nghĩ chúng tôi cần những thứ đó sao
Mắt vằn lên những tia đỏ căm hận, nắm chặt bàn tay đến trắng bệch, toàn thân nó run lên vì xúc động, nó nhìn khuôn mặt chết lặng của ông mà lòng quặn lên
Chợt 1 vòng tay ôm chầm lấy nó từ phía sau, mang theo tất cả những yêu thương ấm áp
- Thảo, em đừng như vậy nữa, nếu ko muốn gặp ông ta thì chúng ta về, đừng tự hành hạ bản thân như thế
Minh thì thầm bên tai nó, như là vuốt ve như là chia sẽ, vòng tay anh ấm áp khiến nước mắt nó trào ra …
- Tôi ko biết ông là ai, có quan hệ gì với vợ tôi, nhưng dù thế nào tôi cũng ko muốn ông làm tổn thương cô ấy. Tốt hơn hết ông nên rời khỏi đây.
Ông Kiên nhìn sửng vào Minh, người này chẳng phải là Hoàng Thiên Minh, ông chủ của tập đoàn Hoàng Thiên đó sao, nhưng tại sao lại thân thiết với con gái ông như thế … " vợ tôi " …
- Cậu là …
Phớt lờ ông ta, Mình dìu Thảo về xe, anh biết con nhỏ đang phải cố gắng kiềm chế nếu còn ở lại đây, anh sợ Thảo sẽ ngã khụy như lần trước, nhìn phản ứng đầy kích động của Thảo khi gặp người đàn ông kia, anh chợt thấy lo lắng.
khuôn mặt ráo hoảnh nhưng đôi môi mím chặt đến bật máu con nhỏ cố bước xuống xe nhưng chân nó mềm nhũn ko còn sức lực đến mức Minh phải bế nó vào nhà
…
nhẹ nhàng đặt nó lên ghế, Minh ko nói gì chỉ im lặng nhìn nó
- Cháu yếu đuối quá phải ko chú … cháu cứ tưởng khi gặp lại ông ta cháu sẽ ko có cảm giác gì ngoài thù hận … nhưng tại sao cháu lại thấy đau đến vậy …
- Ông ấy là cha cháu, 1 người cha mà cháu từng tôn thờ … 1 người đàn ông chỉ biết làm lụng vất vã để nuôi sống cả gia đình … dù như thế nhưng chưa bao giờ ông ấy than thở dù chỉ 1 lời … ông ấy rất yêu mẹ …
- Gia đình cháu tuy nghèo … nhưng rất hạnh phúc … nhưng ….
giọng nó nghẹn lại, nước mắt tuôn ra theo từng lời nói, miệng nó cố cười nhưng sao nó chỉ thấy vị mặn đắng ở đầu lưỡi …
- Ông ấy …
- Đừng nói nữa !
Minh vội ôm lấy Thảo, nhìn con nhỏ đau khổ như thế thật sự anh ko chịu đc, nhưng anh cũng ko biết phải làm sao, chỉ có thể cho con nhỏ mượn bờ vai này để dựa vào.
Để con nhỏ khóc 1 lúc anh mới nhẹ nhàng trêu chọc nó
- Cứ khóc đi, nhưng mà khóc xong rồi thì phải đền áo mới cho anh đấy
- Biết rồi !
Đang khóc ngon lành, tự nhiên nghe Minh nói thế nó vừa xấu hổ vừa buồn cười, mà quả thật chiếc áo sơ mi của anh ướt đẩm nước mắt nó cả nước mũi nữa
Để im cho anh nhẹ nhàng lau dòng nước mắt, nó tự hỏi đâu mới thật sự là con người thật của anh, có lúc anh lạnh lùng khắc nghiệt, rồi cũng có lúc đùa giỡn vô tư, nhưng hiện tại sao nó lại thấy anh dịu dàng đến thế.
- Làm gì mà nhìn kỹ thế, chảy cả nước miếng rồi kìa
Minh đưa tay cốc lên trán nó 1 cái đau điếng
- Đau, chú kì quá tự nhiên đánh người ta
- Sao ! lại muốn khóc nữa hả, đồ mít ướt
- Ko thèm, mất công chú lại đòi cháu đền 1 cái áo nữa
- Ra thế, nhưng mà áo này mắc lắm đền nỗi ko.
- Bao nhiêu mà mắc
- Có 400 USD à – Minh nháy mắt chọc nó
Nghe con số 400 USD nó tá hỏa, 400 ngàn đã thấy mắc rồi
- Chú là đồ lừa đảo, cái áo 400 ngàn thì có
- Ko tin hả, hay là muốn chạy tội đây nhóc
- Xí, hok thèm, coi chừng chú mua đồ bị hớ đấy, áo này 200 ngàn cũng ko ai thèm mua
- Ko nói nhiều, bữa sau cho nhóc đi mua thử xem 400 ngàn hay 400 USD thì biết liền chứ gì. Mà này mít ướt, đi rữa mặt đi nhìn nhóc bây giờ giống con chuột chết quá ha ha
- Chú là cái đồ đáng ghét mà, ko chơi với chú nữa
Ông chú râu kì cục, lúc nào cũng chọc ghẹo nó đc. Ko thèm nói chuyện với Minh nữa, nó giận dỗi đứng lên nhưng liền bị Minh giữ lại
- Này, sau này chỉ được khóc khi có anh bên cạnh thôi đó, nghe chưa !
Hơi bất ngờ vì câu nói của Minh nhưng nó cũng gật đầu. ko hiểu sao lại thấy thoải mái khi ở bên cạnh anh, dường như mọi gánh nặng đè chặt nó đều đc trút hết ra ngoài.
Cúi đầu tránh cái nhìn nồng nàn của anh, tự dưng nó thấy 2 má nóng bừng, 1 cảm giác khó tả nảy sinh trong lòng nó
* * *
* * *
Hôm qua ko gặp được mẹ khiến nó buồn hiu hắt. chủ nhật mà nó chỉ ngồi im trong nhà thẩn thờ nhìn ra ngoài, cho đến khi chiếc xe quen thuộc của Minh dừng ở cổng
- Thảo ! em xem ai đến nè
Minh bước đến và đi bên cạnh anh ko ai khác chính là bà Liên
Vừa nhìn thấy bà nước mắt bỗng dưng trào ra, nó lao tới ôm lấy bà. Người mẹ thân yêu của nó, từ khi nó đi lấy chồng chưa một ngày nào nó không nhớ mẹ
- Mẹ ơi … huhu
- Cái con bé này, khi nào cũng giống cái vòi nước, lúc nào cũng khóc được – bà Liên mắng yêu đứa con gái
- Hôm qua mẹ đi đâu, con tìm mẹ mà ko thấy
- Biết rồi biết rồi, khổ quá. Có chồng rồi mà cứ như đứa con nít. Cô định đứng đây khóc hoài cho người ta cười cho à
- Kệ người ta, ai muốn cười thì cứ cười
Nó lì lợm ko chịu buông mẹ ra cho đến khi nhìn thấy Minh đứng bên cạnh mà người cứ run lên vì cố nén cười.
Đỏ mặt vì quá xấu hổ, nó nguýt anh 1 cái thật dài rồi nắm tay bà liên vào nhà
- ồ bà thông gia, lâu quá ko gặp bà rồi
Bà Lan niềm nở cầm tay bà Liên, nhìn 2 người cứ như thể tri kỉ lâu năm
- bà dạo này vẫn khỏe chứ, con bé Thảo nhà tôi ko làm gia đình phải phiền lòng điều gì chứ
- ồ ko có đâu,Thảo rất ngoan, tôi rất mừng vì thằng Minh lấy đc cái Thảo, nhờ có Thảo mà thằng Minh mới được như bây giờ
- Bà cứ khách sáo, Minh vốn là người tốt, con bé nhà tôi tốt số lắm mới lấy được cậu ấy đó chứ
2 người phụ nữ cứ người tung kẻ hứng, chê con mình khen con người khiến 2 nạn nhân chỉ biết ngậm ngùi im lặng.
Đến tối, sau khi dung bữa xong bà Lan mới chịu để cho mẹ con Thảo ở riêng với nhau, nếu ko có Minh giúp đở thì có lẽ bà vẫn còn muốn nói nhiều lắm. Bà Lan cứ khi nào vui thì cứ thao thao bất tuyệt hoài
- Hôm qua mẹ đã đi đâu vậy
- Mẹ qua nhà thằng Minh dọn dẹp chút, nó ko ở nhà đó nữa nhưng cũng ko thể để không cho bụi bám hoài đc
- Vậy mẹ có … gặp … ông ta
Thảo ngập ngừng, nó sợ bà đã trông thấy hết tất cả mọi chuyện
- Gặp ai chứ
- Thì hôm qua … chẳng lẽ mẹ ko biết à
- Cái con bé này, con nói chuyện gì mà cứ lấp lững vậy, hôm qua con đến lúc nào mẹ con ko biết, thì còn gặp ai nữa chứ
Nghe mẹ nói vậy, nó liền thở hắt ra, bao nhiêu lo lắng trong lòng đều bay đi hết.Vậy là bà ko gặp ông ta. Để bà ko nghi ngờ, nó liền lãng sang chuyện khác
- Cũng ko có gì đâu ạ, mà mẹ đi mà ko chịu khóa của gì hết, lỡ có trộm thì sao
- Nhà mình có gì cho nó trộm đâu, con lo gì. Mà dạo này con thế nào … cậu Minh đối với con tốt chứ hả
- Vâng, chú ấy đối với con rất tốt ạ.
- ừ, nhưng 2 đứa ko xãy ra chuyện gì chứ, đừng quên 2 đứa chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa thôi đấy
Vợ chồng trên danh nghĩa, phải nó đâu dám quên nhưng nó sợ nếu cứ như thế này thì sẽ có 1 ngày nó phải lòng ông chồng hờ của nó mất.
- mẹ à, nếu có 1 ngày ông ta quay lại …
- ai chứ - bà liên nhíu mày khó hiểu
- thì … ba
- ôi cái con bé này, nghĩ gì mà xa xôi thế, nếu ông ấy có quay lại thì đã quay lại từ lâu lắm rồi, có lẽ ông ấy đã quên mẹ con mình rồi.
Bà Liên cười buồn, trong thâm tâm đã từ lâu bà đã ko còn hi vọng về ngày đó nữa rồi
- thôi con ngũ đi, cũng trể rồi mẹ về đây
Thấy bà đứng lên, nó vội níu lại
- mẹ … !
- sao hả ?
- cho con ôm 1 cái
- con gái lớn rồi mà còn nhõng nhẽo
Bà nhăn mặt nhưng cũng giang rộng vòng tay ôm lấy đứa con gái bé nhỏ. Dù không nói ra nhưng bà biết Thảo muốn che giấu điều gì
* * *
- tổng giám đốc, có người muốn gặp anh
Linh nhẹ nhàng bước đến, miệng nở 1 nụ cười ko thể ngọt hơn nhưng đáp lại cô nàng chỉ có âm thanh khô khốc
- có hẹn trước ko
- dạ, cô ta nói là người quen của anh
- ko có hẹn thì ko tiếp, cô làm thư kí bao lâu rồi hả đến nguyên tắc này cũng ko hiểu sao
Minh bất ngờ quát lên khiến Linh giật bắn cả mình, mặt tái mét. Làm việc với Minh quả thật quá căng thẳng, đến thở cũng ko dám thở mạnh.
- chị ấy …
- Minh, anh nóng quá rồi đấy
Từ nóng giận chuyển sang ngạc nhiên rồi lại nóng giận, người con gái vừa bước vào khiến tim anh nhói lên từng cơn, cái tên khắc sâu vào tim anh 1 nỗi hận thù cay đắng, 1 nỗi đau ko thể xóa nhòa : Thu Hương
Anh gằn từng tiếng và ko kém phần mĩa mai
- cô còn dám mặt dày trở lại nơi đây sao ! tôi tưởng cô phải ngoan ngoãn ở nhà làm phu nhân của Tô đại gia chứ
Thu Hương mĩm cười cố tỏ ra vẽ điềm nhiên
- em đến thăm anh cũng ko được sao, dù sao chúng ta cũng từng là người yêu kia mà vã lại còn là đối tác làm ăn nữa đấy
- cô biến đi trước khi tôi đá cô ra khỏi đây
- anh vẫn nóng tính như xưa nhĩ, nói chuyện thì cộc cằn ko coi ai ra gì
Hương tự nhiên ngồi xuống ghế cứ như thể đây là nhà mình, phớt lờ bộ mặt đang bừng bừng sắc giận của Minh, cô điềm nhiên cầm ly trà lên
- lâu mới gặp lại thế mà anh lại đối xữ với em như thế, dù ko thể làm người yêu nhưng vẫn là bạn kia mà
- nói hay lắm
Minh nhếch mép, đúng là đồ trơ trẽn mà cô ta có như thế thì mới xứng với lão Tô bễ kia chứ
- hôm gặp anh ở khách sạn, xém chút nữa ko nhận ra anh đấy, nhìn anh khác quá, cái vẽ phong lưu lãng tử của anh đâu hết rồi, mà cái cô bé theo sau anh là ai thế
- ko liên quan đến cô, nếu cô đến vì công việc thì xin lỗi tôi tôi ko muốn bàn chuyện làm ăn với cô, còn nếu đến để khích tướng nhau thì cửa ở kia mời cô đi cho
- anh đừng có hết lần này đến lần khác đuổi em đi như thế chứ. Anh tỏ vẽ bất cần như thế sẽ khiến em đau lòng đấy
Hương đến gần, bàn tay thon dài của cô ta trượt trên áo vest của Minh, ánh mắt đưa tình đẫy đưa cố quyến rũ anh
Vẫn ngồi im trên ghế nhưng cảm giác buồn nôn khiến anh chỉ muốn 1 phát sút cô ta ra ngoài
- cô quả thật vô liêm sĩ hơn tôi nghĩ đấy Hương.
- Vô liêm sĩ hay không thì em cũng sắp trở thành đối tác quan trọng của anh đấy Minh, anh mà cứ như thể sẽ khiến em suy nghĩ lại về vụ làm ăn này đấy
Ném cho cô ta cái nhìn khinh bỉ, anh đứng lên phủi phủi chiếc áo cứ như thể nó bị cô ta làm bẩn vậy, hành động đó khiến Hương đỏ mặt tức tối. Anh mĩa mai, đáy mắt ánh lên tia nhìn âm lãnh
- Muốn hay ko thì tùy cô, còn với tôi thì kễ từ khi cô tham gia vào bản hợp đồng này tôi đã chẵng còn hứng thú với nó nữa rồi
- Anh …!
Nhìn khuôn mặt đỏ bùng tức giận của Hương anh nhếch mép cười.
Đành rằng đấy là 1 phi vụ làm ăn lớn nhưng khi biết cô ta là người đứng ra quyết định thì anh đã biết đây ko phải là 1 cuộc giao dịch thông thường, chắc chắn có 1 âm mưu nào đó và ko thể ko kể đến sự góp mặt ánh đại gia Tô
2 bên nhìn nhau gườm gườm, không khí căng thẳng đến nghẹt thở. Nếu ko có tiếng chuông điện thoại của Minh thì có lẽ anh sẽ ko nhân nhượng mà tống khứ cô ả đi
- alo, gì đây nhóc
- …
trời ạ, có thể mà ko giải đc à
Minh vừa nghe điện thoài vừa cầm bút hí hoáy viết, hoàn toàn ko để ý đến khuôn mặt sững sốt của Hương, cô hoàn toàn ko thể tin vào tai mình nữa. cái giọng nói ôn nhu, dịu dàng kia thật sự là của Minh sao, anh từ trước đến nay luôn cộc cằn, đối với chính Hương dù từng là người yêu cũ, anh cũng chưa bao giờ đối với cô như thế. Sự thay đổi của Minh khiến cô tò mò muốn biết, cái người đang nói chuyện cùng anh là người như thế nào có thể khiến anh quan tâm đến thế.
- Này cô! Nếu không phiền thì cô làm ơn ra ngoài và đóng dùm cánh cữa
- Anh … được lắm
Thu hương tức nghẹn ngào xoay lưng bước ra ngoài, cô cũng ko quên ném cho Minh cái nhìn căm tức, nhưng Minh nào có thèm đễ ý, anh còn đang mãi mê giải bài tập vật lý cho ai đó, mãi cho đến khi cánh cữa bị đóng sập 1 cách thô bạo anh mới ngẫng đầu , khóe miệng nhếch hơi nhếch lên
* * *
* * *
Tâm tình sáng nay của Thảo ko được tốt, con nhỏ đến trường với cái mặt đằng đằng sát khí. Vì sao ư? Chung quy tất cả đều cho ông chồng kiêm gia sư của nó gây nên
Sáng nay khi vừa mở măt, khuôn mặt đầu tiên nó nhìn thấy là của Minh, hơi giật mình 1 chút vì khuôn mặt tuấn mĩ đang say ngũ khiến người khác phải chãy nước miếng của anh, nó đang thầm mắng bản thân háo sắc thì bang hoàng nhận ra bản thân đang bị anh ôm cứng ngắc, cả 2 đứa đang nằm trên giường, đắp chung 1 cái chăn
Con nhỏ thét lên 1 tiếng kinh hoàng rồi sau đó ra sức mắng chữi, nhưng đáp lại nó là thái độ thờ ơ khiếu khích của Minh
" ôm nhóc ngũ giống như ôm bao cát vậy, ko thoải mái chút nào. Với lại tại ai mà bổn thiếu gia đây mấy tháng liền phải nằm so pha, phải làm gia sư miễn phí, lại còn phải bế ai đó ngũ gật lên giường nữa, thật đúng là tiểu ô quy ko biết tốt xấu"
Càng nghĩ càng thấy tức, ông chú dám xem nó là bao cát hừ hừ … đúng là ko thể tha thứ được. nhưng nghĩ đến những lúc Minh thức khuya cùng nó giải bài tập, rồi ngũ trên sô pha thực sự khiến nó cảm thấy có chút ko đành lòng
Đang chuẩn bị đi canteen ăn cơm, ngẩng đầu lên nó lại phát hiện cách đó không xa có mấy nam sinh đang áp sát 1 nam sinh khác từ phía sau, có vẽ như sắp thanh toán cậu bạn đeo kính xấu số đó
Thảo ko kìm được đi theo, bình sinh nó ghét nhất cái trò ỷ đông hiếp yếu này, con nhỏ hô to khi thấy 7, 8 nam sinh bắt đầu vung tay vung chân
- Này dừng tay, các người đang làm gì đấy?
Tiếng Thảo vang lên khiến bọn chúng hướng ánh mắt phẩn nộ về phía nó
- Con ranh, bớt lo chuyện người khác đi.
Một thằng nam sinh hung tợn đe dọa. Nhưng con nhỏ đâu có vừa, nó lớn tiếng uy hiếp
- Các người sao lại hiếp đáp bạn học như vậy, mau thả bạn ấy ra bằng không tôi sẽ đi nói với thầy giám thị
Bọn chúng nhìn nhau lộ vẽ thiếu kiên nhẫn
- Bọn mày mặc xác con nhỏ đó, mau giải quyết thằng nhóc cho xong đi
Giọng nói thâm trầm quen thuộc từ phía sau đám nam sinh vang lên khiến Thảo giật mình, nó chưa kịp định thần thì đã thấy Duy từng bước đến trước mặt nó. Kễ từ lần trong bệnh viện, đến bây giờ Thảo mới gặp lại cậu. Vẫn khuôn mặt đẹp như tạc nhưng lạnh tanh ko chút biểu cảm, chiếc áo khoác đồng phục bị ném xuống đất, đáy mắt anh lên cái nhìn bất cần nhìn cậu bây giờ giống như 1 tên du côn bặm trợn.
Thảo ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Duy, đang định mở miệng nói thì bị ánh mắt khinh bỉ của Duy làm con nhỏ câm bặt
- Lũ con gái ngu ngốc, thấy người đẹp trai thì liền ko chịu nỗi. nhưng mà con ranh, mày tốt hơn hết nên thu cái vẽ mặt thèm thuồng đó lại, nếu ko mày sẽ hối hận đấy
Giọng nói thâm độc mĩa mai của Duy khiến nó bất giác rùng mình, tại sao Duy lại giống như ko quen biết nó, cậu hận nó đến mức này sao, gương mặt lạnh lùng đó dường như ko phải Duy mà là 1 người khác
Con nhỏ đứng chôn chân tại chổ, 1 tiếng cũng nói ko thành lời. Duy đi phớt qua nó, miệng nhếch lên thành nụ cười giễu cợt
Mấy tên con trai còn lại theo lời Duy ra sức thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu bạn 4 mắt khiên cậu ta không ngừng cầu xin
Tình thế cấp bách khiến Thảo sực tĩnh, máu anh hùng nỗi lên nó gạt cơn bàng hoàng qua 1 bên, nó vận dụng kĩ năng karate của xông vào đám đông
Chỉ trong chốc lát, mặt 1 thằng trúng 1 đấm, bụng 1 thằng trúng thêm 1 đấm nữa, 1 thằng khác bị đạp 1 cước, mũi 1 thằng bị trọng thương …
Thảo thề, nó chỉ định can ngăn 1 chút thôi mà, nhưng là … nhìn mấy nam sinh đanng kêu la oái oái, nó ko kìm được liền nói
- Thực xin lỗi, xin lỗi
Con nhỏ quay sang nhìn cậu bạn 4 mắt đang tơi tả
- Cậu ko sao chứ
Trái với mong đợi, cậu bạn đó lại nhìn nó với vẽ mặt kinh hoàng hơn so với lúc bị mấy tên kia đánh, cậu ta lắp bắp định nói gì đó nhưng liền 3 chân 4 cẳng chạy mất
Nó cười tê tái, chưa kịp nói gì thì đã thấy 1 ngườ bừng bừng khí thế xông vào
- Tất cả mấy cô cậu đến phòng giáo vụ ngay cho tôi
Âm thanh này như 1 tiếng sét đánh ngang tai, mấy thằng đang la oái oái cũng im bặt luôn
Phòng giáo vụ tập trung rất nhiều người, mấy người đanh nhau gây chuyện đều có mặt tại đây. Kễ cả nó
Chủ nhiệm mặt sắt vô tình la hét ầm ầm vào mặt học sinh, lỗ tai Thảo ong cả lên, mặt nó dính đầy nước miếng của thầy
Các phụ huynh đều được báo đến đây, nhìn mấy cậu quý tử mặt mày bầm dập thì không khỏi ồn ào
Mà Thảo là tội đầu sỏ, nhìn cái miệng giáo viên nói liên hồi, nhịn ko được nói
- Em chỉ định can ngăn thôi, ko phải cố ý ( can gì, biến mấy thằng thành bao cát trút giận kia mà)
- Can ngăn mà có thể thành như vậy a
- Thật ko ngờ 1 đứa con gái lại bạo lực như vậy
- Trời ạ, nhìn bảo bối nhà tôi bị đánh nè
- …
Cửa phòng giáo vụ bị đạp ra, Minh vẽ mặt lo lắng xông vào, tìm kiếm bong dáng Thảo xông tới, anh nắm lấy bả vai con nhỏ vội vàng hỏi
- Em ko sao chứ
Vài vị phụ huynh nhìn thấy Minh tới, nghĩ là người nhà của con nhỏ, có người mở miệng hỏi
- Này chú, đây là con gái nhà anh, anh nhìn xem nó đánh thằng Tuấn nhà tôi ra nông nỗi này, nhà anh giáo dục con gái kiểu gì vậy
- Con gái con lứa, chẳng nết na gì hết, mới tý tuổi đã như thế này, ko biết sau này lớn lên sẽ ra sao nữa, đúng là làm xấu xã hội
- Đúng vậy, anh làm bố sao lại dạy con bạo lực thế
- Bố bạo lực thế thảo nào con chẳng giống
- …
….
Làm bố?
Con gái
Quản giáo??
Minh nghe thấy lời nói của mấy bà này vẽ mặt xanh mét, bão tố vù vù, sấm chớp đoàng đoàng, nghiến răng nghiến lợi, 2 tay nắm chặt
Thảo miệng chữ O, mắt chữ A
Con nhỏ không dám ngẫng mặt nhìn Minh
Mặt Minh thiếu chút nữa lệch đi, anh thế nào lại thăng cấp lên hàng cha của Thảo, anh ko thể có con gái lớn như vậy được, anh chỉ mới 26 tuổi
Minh ko phản bác, nhưng con nhỏ cũng cứ thế để im, cho ỗng tức điên lên
Tuy là hoàn cảnh ko thể nói Thảo là vợ anh, nhưng tận đáy lòng Minh vẫn dâng lên cảm giác thất vọng cùng khó chịu
- Ông giải quyết thế nào
Mắt Minh đảo về phía thầy hiệu trưởng, ánh mắt tức giận sắc bén làm ông ta không khỏi phát lạnh. Thầy hiệu trưởng ho khan 1 chút, chỉ vào mấy đứa học sinh nói
- Cậu, cậu, cậu … mấy người các cậu tụ tập đánh nhau bắt nạt bạn bè, cũng may có bạn Thảo tới kịp, nói ko chừng các cậu còn gây ra an mạng, hậu quả nghiêm trọng, các cậu mà dám gây chuyện thì tôi sẽ kí giấy cho các cậu nghĩ học đấy, nghe chưa
- Còn Thảo viết bản kiểm điểm, mai nộp cho thầy
Mấy vị phụ huynh ko cam tâm nhưng thấy bộ mặt tức giận của thầy hiệu trưởng thì đành im lặng, dù sao cũng là do con của họ gây chuyện, đánh bạn học
Trên đường về, Minh lái xe ko nói gì, Thảo len lén nhìn anh chỉ thấy môi anh mím chặt, vẽ mặt u lãnh rợn người, trong mắt tóe lên lữa giận và sát khí, nổ máy xe cũng mang theo tức giận lao thẳng về phía trước
Người mù cũng thấy anh đang phi thường tức giận, có điều giận vì bị nhầm thành bố hay là do nó gây chuyện đánh nhau. Có lẽ là cả 2, Thảo xấu bụng cố nén cười
Đáng đời ai bảo gọi nó là bao cát
Từ chồng trở thành bố, nhìn anh đâu già tới mức đó … nhưng mà nó phải cố nén, cố nhịn cười, nếu con nhỏ mà cười thì khác nào thêm dầu vào lữa, đấm thẳng vào mặt Minh
Về đến nhà, Minh đùng đùng bước vào cửa, cả thân hình cao lớn toát ra vẽ tức giận.
Thảo bước theo anh trong lòng thầm nhũ ko việc gì phải sợ
Nhưng ngoài dự đoán, từ chiều cho tới lúc dùng bữa, Minh ko hề hé nữa lời chỉ lạnh lùng nhìn nó
Nó thấy anh như vậy bèn ra sức lấy lòng, gắp miếng thịt gà bỏ vào chén của anh
- Chồng yêu, ăn nhiều 1 chút
Minh lạnh tanh nhìn nó, ko có 1 tia xúc động. Thảo cảm thấy khó chịu, nó ko chịu nỗi anh lạnh lùng như thế. Con nhỏ nhìn sang bà Lan cầu cứu
- Minh, cháu làm sao thế đồ ăn ko hợp khẩu vị sao
- Ko có, cháu chỉ thấy miếng gà này quá chua
- Chua ư !
Bà Lan giật mình nhìn Minh, thằng cháu bà vị giác ko có vấn đề gì chứ
Chỉ có Thảo là biết vì sao, nó dỡ khóc dỡ cười nhìn Minh
Về phòng, nó nhìn Minh mang gối về salong định đi ngũ
- Chú, nằm ở giường đi
- Hừ !
Minh hừ lạnh, ko thèm nhìn nó … giận rồi giận thật rồi
Mấy ngày sau, anh vẫn lạnh nhạt với nó thậm chí ko thèm đưa nó đến trường, ko thèm nói chuyện với nó,Thảo mang bài tập hỏi anh, anh nói bận, muốn anh đưa đến trường anh nói ko rãnh
Chưa bao giờ nó thấy anh như thế, từ trước đến nay anh luôn chọc ghẹo nó, khiến nó tức xì khói nhưng lại làm nó thoải mái chứ ko phải khó chịu, ủy khuất như bây giờ
Con nhỏ biết Minh giận nó vì nó gây chuyện, vì bị biến thành papa nhưng đâu phải nó cố ý đâu, anh dựa vào cái gì mà có vẽ mặt đó, Minh hờ hững khiến nó ko thích, ngực cũng cảm thấy đau, ko biết như thế nào cho phải
Giận thì cho giận luôn, hờ hững thì cứ việc …
Nhưng đến ngày thứ 7, Minh đột nhiên đi công tác.
* * *